Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_16

“Khí hậu đã đổi, phỏng chừng tuyết sắp rơi, trẫm muốn ban bố chiếu thư, không phân biệt quốc gia, chiêu hiền nạp sĩ, không phân biệt đẳng cấp, chỉ cần chủ ý có lợi, sẽ được ban thưởng. Phi nhi đi làm chuyện này, sau này muốn thống trị quốc gia thì cần nhờ những người như vậy. Chiêu quan văn, chiêu võ tướng, ngươi tiến hành đi.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam sâu thẳm, hắn nhìn trời xanh, mây trắng như luyện, một tiếng chim hót phá khoảng không. Đế quốc của hắn, cho dù đế quốc của hắn không có tiên tri cũng có thể tung hoành thiên hạ.

Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh cũng nhìn phía bầu trời, hắn muốn báo thù, hắn muốn làm những chuyện trước đây hắn không dám làm, hắn tu luyện Tam thập tam thiên đã đến t箧 thứ mười lăm, hắn có thể tiến nhập cảnh trong mơ của rất nhiều người, kể cả cừu nhân của hắn. Nam nhân đang ở bên cạnh hắn, có thể tin tưởng sao, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời tin tưởng Đoan Mộc Thanh Lam, đêm nay hắn sẽ không đi vào trong mơ, hắn muốn cân nhắc tự hỏi mình một phen.

Đoan Mộc Phi tiếp nhận mệnh lệnh của hoàng đế, Đoan Mộc Phi minh bạch một việc, phụ thân của hắn muốn quốc gia này trở thành trung tâm, phụ hoàng là một đế vương, mình so với phụ hoàng còn kém xa lắm, sau này hắn muốn vượt qua phụ hoàng của hắn, hắn nhất định có thể làm được.

Đêm khuya thanh tĩnh, rất nhiều người trong hoàng cung đều đã đi ngủ, đèn cung đình chập chờn in bóng loang lổ trên vách tường chiếu ra tranh vẽ lúc sáng lúc tối, Thập Lục cùng cung nữ Thúy Trúc canh giữ ở Phi Oánh cung, hai người nhỏ giọng bình luận về đại sự gần đây, Lý Phúc công công bị hoàng thượng lăng trì xử tử, có người nói hắn là gián điệp, là do quân vương của Vệ quốc sai đến. Cơ thị trở về quê nhà, Cơ thái sư quá đau lòng về cái chết của nữ nhi, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã đi gặp tiên hoàng. Dương quý phi bị dáng làm cung nô, làm việc thấp kém ở trong cung, những người từng bị nàng khi dễ rất hận nàng, nhân cơ hội này trả thù, không ai để ý đến sinh tử của nàng.

Tảng đá lớn trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cuối cùng cũng buông, hắn phê duyệt xong tấu chương, lửng thững đi dạo, cuối cùng lại đến Phi Oánh cung, Thập Lục cùng Thúy Trúc quỳ xuống hành lễ.

“Miễn đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hắn nghĩ, làm thế nào để có thể có tâm của một người, muốn người đó chỉ tâm tâm niệm niệm đến mình. Đoan Mộc Thanh Lam đi vào nội thất, Đoan Mộc Dĩnh đanh ngồi ở giường, tĩnh tọa, hắn đang tu hành tâm pháp Tam thập tam thiên. Hắn tiến nhập cảnh trong mơ của ai, hay là hắn đang rơi vào mộng ảo của chính mình. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi bên người Đoan Mộc Dĩnh, tỉ mỉ quan sát hài tử này, mỹ lệ giống thái hậu, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân của Tề quốc. Ngày đó hắn cùng mình hoan hảo, không có cự tuyệt, khiến mình mừng rỡ như điên, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy Đoan Mộc Dĩnh không thật sự tin tưởng chính mình, trong lòng hắn luôn có một bức tường cản trở người khác tiến vào, chôn dấu bản thân. Chỉ cần Dĩnh nhi động tâm với mình, dù một ngày động tâm hay là cả đời yêu say đắm, thì mình cũng khiến Dĩnh nhi suốt đời ràng buộc với mình. Đoan Mộc Thanh Lam đặt tay ở trên đầu của Đoan Mộc Dĩnh, ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi phá tan sương mù dày đặc, đi vào thế giới trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh.

Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, cỏ xanh um tươi tốt hai bên bờ, một rừng trúc nhỏ xanh xanh nổ bật dưới ánh dương quang, vì gió thổi qua phát sinh thanh âm ngây ngốc. Hai thiếu niên kéo ống quần lên tận đầu gối chơi đùa dưới nước, bọt nước văng khắp nơi, bọn họ thật hoạt bát, tóc và y phục ướt sũng dán tại cơ thể đơn bạc, bọt nước trong suốt trên mặt dưới ánh mặt trời lòe lòe phát quang.

Một người thiếu niên cường tráng nói với thiếu niên thanh tú, “Sư đệ thật xinh đẹp, trắng mịn giống như dầu trơn. “

“Vóc người sư huynh so với ta cường tráng hơn, vì sao ta ăn nhiều hơn ngươi, nhưng không cường tráng như ngươi.” Thiếu niên thanh tú oán giận nói.

“Bộ dáng cường tráng để làm gì, nếu sư đệ cường tráng, sau này ôm lấy rất khó chịu, như vậy là hay nhất.” Thiếu niên cường tráng đi tới trước mặt thiếu niên thanh tú, hôn xuống đôi môi đang hé mở của thiếu niên thanh tú, “Chúng ta sẽ bên nhau suốt đời, ngươi không cần cường tráng, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Thiếu niên thanh tú hơi mặt đỏ, e lệ cúi đầu, tựa vào trong lòng thiếu niên cường tráng.”Nếu ngươi thật tình, ta chết cũng không tiếc.”

Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở bờ sông đối diện, hắn không biết đó là ai, hai người kia hắn không nhận ra, nhưng rõ ràng là cảnh trong mơ của Dĩnh, Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ, hai thiếu niên này nhất định có quan hệ với Dĩnh nhi. Thiếu niên chẳng hề ưu sầu, cùng nhau vui cười đuổi bắt.

——————————————

Cảnh vật bên người Đoan Mộc Thanh Lam biến đổi, hắn thấy một người đứng trên chiến trường đầy rẫy máu tanh, thân mặc binh phục hắc sắc, điên cuồng giết những binh sĩ mặc y phục màu đỏ, máu vẩy ra, một sinh mệnh rời khỏi cuộc sống. Thiếu niên thanh tú đã trưởng thành, hắn mặc áo giáp, giống một vị tướng quân, trên người hắn đều là máu và vết thương, binh khí trong tay của hắn cũng nhiễm máu đỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn người đanh đứng trên tường thành, trên tường thành là vị thiếu niên cường tráng kia, hắn đã trưởng thành thành một tướng quân uy vũ. Không phải hắn nói là phải bảo vệ thiếu niên kia cả đời sao, vì sao hắn không cứu vị thiếu niên kia, để người khác giết chết.

—————————————–

Mái tóc dài của thiếu niên thanh tú lay động, hắn đứng trên những hài cốt, hắn đối diện với thiếu niên cường tráng, nói, “Trữ Tiểu Bạch, thật hung ác. Ngươi vi phạm lời thề, người khác hại chết ta, ngươi còn thoải mái như vậy sao.”

“Bình nhi, ta không muốn hại chết ngươi, ngươi chết khiến ta khổ sở nhiều như thế nào, ngươi không thể biết.” Trữ Tiểu Bạch muốn chạy tới ôm người gọi là Bình nhi kia, Bình nhi rút ra một bả kiếm đâm vào yết hầu của Trữ Tiểu Bạch. Yết hầu đau đớn, khiến Trữ Tiểu Bạch phải dừng bước.

“Ta không cần biết một tên ngụy quân tử ngươi khổ sở thế nào, ta chết ngươi vội vàng cưới thiên kim quý tộc, ngươi thăng chức rất nhanh, vinh hoa phú quý của ngươi là do tính mệnh của ta đổi lấy. Ngươi phải chết!” Bình nhi phẫn nộ, một kiếm đâm thủng trái tim của Trữ Tiểu Bạch, Trữ Tiểu Bạch hóa thành khói xanh tiêu thất.

Bình nhi xoay người lại, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam tỉ mỉ quan sát Bình nhi này, con mắt của hắn giống con mắt của Dĩnh nhi như đúc, con ngươi sâu thẳm phảng phất tinh không đêm khuya. Đây là đôi mắt hắn yêu nhất, sao thanh niên này cũng có đôi mắt như vậy. Nếu đây là thế giới nội tâm của Dĩnh nhi, vậy Bình nhi này là người nào, Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới lần trước kia đi vào trong mộng của Đoan Mộc Dĩnh đã thấy qua người này, hắn quay người lại biến thành dáng dấp của Đoan Mộc Dĩnh, hắn là hóa thân của Dĩnh nhi?

Bình nhi biết được Đoan Mộc Thanh Lam tràn ngập nghi hoặc, Bình nhi mỉm cười, xoay người khôi phục bộ dáng của Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, sớm muộn gì Đoan Mộc Thanh Lam cũng sẽ biết chuyện tình trước kia của hắn, hắn chỉ không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam nhìn chằm chằm, hắn quên mất đế vương này có thể đi vào trong mộng của hắn bất cứ lúc nào.

“Dĩnh nhi, ngươi có thể cho trẫm một lời giải thích không?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi, vì sao Dĩnh nhi không tín nhiệm hắn, không thể nói rõ mọi việc cho hắn.

“Tất cả những gì phụ hoàng thấy đều là thực sự, đây là kiếp trước của nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, khung cảnh đầy máu tanh lập tức biến mất, những cánh hoa màu tím tung bay, hương khí nhàn nhạt vây quanh bọn họ, cây hoa tử đằng đong đưa trong gió, giàn tử đằng được trồng tại một tiểu viện rách nát, một tiểu hài tử quần áo tả tơi ngồi dưới giàn hoa tử đằng, trên mặt tiểu hài tử bị đánh đến sưng lên, trong tay cầm một cái bánh bột ngô cứng, khó khăn cắn xé.

“Kiếp trước của nhi thần là Trình Thu Bình, ở tại kinh thành của Lương quốc, kiếp trước nhi thần có một ca ca tên là Trình Thu Vũ. Khi đó nhi thần bị tiên tri tiên đoán sẽ trở thành ngươi ngăn cản hoàng đế Lương quốc nhất thống thiên hạ, cuộc sống từ nhỏ rất khổ, cha mẹ không yêu thương, ta bị vứt tại một tiểu viện rách nát, trong viện có trồng một giàn hoa tử đằng, cánh hoa màu tím cao nhã là kí ức lúc nhỏ. Từ nhỏ ta chưa bao giờ được ăn no, bình thường luôn bị đánh chửi, cho đến khi ta gặp sư phụ thì cuộc sống này mới kết thúc.” Thanh âm Đoan Mộc Dĩnh bình thản giống như đang nói đến chuyện của người khác, mà không phải đang nói chính hắn. Hắn có thể hời hợt như thế này, bởi vì tư vị thống khổ trong đó có nói ra thì người khác cũng không thể hiểu được.

Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy, trước mắt là một mảnh rùng núi, mưa lất phất, có một con đường nhỏ lên núi, từ xa xa thấy thấp thoáng bóng dáng lữ nhân, lữ nhân là một vị nam tử tuấn lãng, đôi mắt tỏa sáng, hắn mang hành lý, ôm một hài tử y phục cã nát, bước chầm chậm lên núi. Tiểu hài tử hạnh phúc tươi cười, đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy con cào cào làm bằng lá tre, khuôn mặt nhỏ nhắn dào dạt hạnh phúc.

“Đây là cuộc sống hàng ngày của ta và sư phụ ta, khi chúng ta ăn không đủ no, nếu sư phụ ta không kiếm được tiền, chúng ta sẽ chịu đói, khi đó có gì ăn được sư phụ đều nhường cho ta, đây là kí ức kiếp trước tốt đẹp nhất.” Đoan Mộc Dĩnh nói, hắn lo lắng cho sư phụ của mình vô cùng. Toàn thân Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy khó chịu, xem ra người sư phụ kia là tình địch lớn nhất của mình. (sặc…em bó tay ca~ ăn dâm khinh khủng..)

“Vậy sao ngươi lại chuyển thế trên người Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Ta bị người hại chết, phụ hoàng hẳn là nghe nói qua, tướng quân Trình Thu Bình của Lương quốc chết như thế nào. Sau khi ta chết, sống lại trên người Đoan Mộc Dĩnh.” Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, quân vương này sẽ xử lý mình như thế nào, sẽ nghĩ mình là quái vật sao?

Đoan Mộc Thanh Lam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đoan Mộc Dĩnh, thanh âm thấp trầm ôn nhu nói rằng, “Hiện tại ngươi là Dĩnh nhi, kiếp trước ngươi là không quan trọng, hiện tại ngươi là Dĩnh nhi của trẫm, không nên sợ, trẫm sẽ không giết ngươi.”

“Phụ hoàng không nghĩ nhi thần là một quái vật, là một người đáng chết sao?”

“Không được nói như vậy, ngươi là lục hoàng tử Hiếu thân vương của trẫm, là người trẫm yêu nhất, những người chết tiệt đó, trẫm sẽ khiến cho tất cả những người hại ngươi phải đi gặp diêm vương.” Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên má Đoan Mộc Dĩnh, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

Tâm tình buông lỏng, Đoan Mộc Dĩnh cũng không cự tuyệt sự ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam, giống như con mèo nhỏ nhu thuận cọ cọ trước ngực Đoan Mộc Thanh Lam, cảm nhận khí tức độc nhất của một quân vương, mê say giương mắt nhìn về phía đối phương, người này là phụ thân của hắn, chỉ là ── người này vẫn muốn làm ái nhân của hắn.

“Làm sao để trẫm có được trái tim của ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam thở dài một hơi, đây là vấn để khiến hắn suy nghĩ khổ sở rất lầu, một hoàng đế chưa bao giờ phải theo đuổi người khác thực sự không biết làm sao.”Cho ngươi vàng bạc tài bảo, địa vị quyền thế, ngươi không thích những thứ này, ngươi nói trẫm phải làm gì?”

“Phụ hoàng dùng tấm lòng chân thành yêu nhi thần, khiến nhi thần nghĩ rằng người là người nhi thần tín nhiệm nhất, khiến nhi thần mỗi lần nhớ tới phụ hoàng đều có cảm giác ngọt ngào, tài phú quyền thế đều không quan trọng, người có thể làm được không.” Đoan Mộc Dĩnh nói ra điều mà bản thân luôn muốn nói, Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, tại sao không thể làm chứ. Hắn có thể chịu đựng hai mươi năm chỉ vì trừ bỏ Cơ thị cùng Dương thị, hắn nhất định sẽ có được tình yêu của Đoan Mộc Dĩnh. (Lam ca tự tin thấy ớn. XD)

Đệ nhị thập ngũ chương:

Cảnh ảo biến mất, Đoan Mộc Dĩnh mơ màng mở mắt, cảm giác có một ánh mắt cực nóng đang nhìn hắn, giương mắt nhìn, thấy Đoan Mộc Thanh Lam đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn. Mặt Đoan Mộc Dĩnh liền đỏ lên, nhớ tới lời nói của mình, xấu hổ cúi đầu, không biết nhìn chỗ nào mới tốt. Đoan Mộc Thanh Lam thấy vậy, liền dùng tay nâng đầu hắn lên, nhìn sắc mắt ửng đỏ của Đoan Mộc Dĩnh, dùng khẩu khí cường thế của đế vương, cố chấp mà kiên định hứa hẹn với hắn, “Trẫm sẽ làm cho ngươi mỗi ngày đều nhớ đến trẫm, tâm tâm niệm niệm đều là trẫm, trong lòng không nghĩ đến bất cứ ai, không đi, không đổi, không rời.”

Bên tai truyền đến lời nói kiên định, Đoan Mộc Dĩnh ngạc nhiên nhìn đối phương, lời này xuất phát từ miệng của Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đã từng nghĩ không có khả năng, một người phụ thân lại hướng nhi tử của mình biểu lộ ái tình.

Đoan Mộc Dĩnh vươn tay đặt ở trong lòng bàn tay Đoan Mộc Thanh Lam, dùng ngữ khí kiên định như vậy mở miệng, “Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay, phụ hoàng không được vi phạm lời hứa.”

“Ngươi là người duy nhất khiến trẫm động tâm, trẫm cũng muốn ngươi vì trẫm mà tâm động.” Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại, lời lẽ tương giao, truyền đến nồng đậm yêu thương, vây trụ thắt lưng tế, tay từ từ lẻn vào vạt áo, tùy ý thăm dò. Đối mặt với nhiệt tình như vậy, Đoan Mộc Dĩnh tựa vào lồng ngực đối phương, sau đó vươn hai cánh tay ôm lấy tấm lưng vững chãi. Cơ thể xa lạ mà quen thuộc, đôi môi dây dưa cùng một chỗ, luân lý đạo đức là cái gì, kiếp trước kiếp này thì có sao, tất cả đều bị hiện tại phá vỡ.

“Phụ hoàng.”

“Dĩnh nhi. .” Đoan Mộc Thanh Lam rời khỏi đôi môi thiếu niên, bốn mắt nhìn nhau, “Phụ hoàng, Dĩnh nhi quyết định cho phụ hoàng một cơ hội, cũng cấp cơ hội duy nhất.” Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười, ánh mắt thể hiện sự kiên quyết, hai tay ôm chặt lấy Đoan Mộc Thanh Lam, “Nếu như ngươi quyết định cùng nhi thần suốt đời bầu bạn, nhi thần có chết cũng sẽ cuốn lấy người, người nên chuẩn bị sẵn sàng.”

“Ngươi nói thật sao!” Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy mình đang bay lơ lửng, mừng như điên, mạnh bạo hôn lên đôi môi của Đoan Mộc Dĩnh, bàn tay càng lần mò tìm kiếm sâu hơn.

“Phụ hoàng. . .” Trong miệng ôn nhu gọi đối phương, Đoan Mộc Thanh Lam đưa bàn tay hơi lạnh vuốt ve làn da thiếu niên, chà sát lên da thịt non mềm, cảm giác kì diệu này khiến thân thể thiếu niên nóng lên.

“Dĩnh nhi đẹp quá, sự mỹ lệ của Dĩnh nhi chỉ thuộc về phụ hoàng, đáp ứng phụ hoàng, đừng cho bất luận kẻ nào chạm vào ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt lấy thân thể thiếu niên, lực đạo to lớn khiến thiếu niên cảm thụ được quyết tâm của đối phương.

“Ân. . .” Thiếu niên nhẹ giọng đáp ứng, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi cắn lên hai nhũ châu trước ngực thiếu niên, tay di động theo thắt lưng mảnh khảnh xuống hạ khố, “Dĩnh nhi, lần trước trẫm tiến nhập ngươi, nơi đó của ngươi bao vây lấy trẫm, cái loại cảm giác này thập phần tuyệt vời a, hơn nữa… Dĩnh nhi cũng rất hưởng thụ, không phải sao?” Đoan Mộc Thanh Lam chẳng cảm thấy xấu hổ, tà mị nói bên tại thiếu niên, khiến gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ ửng.

Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy thiếu niên đặt trên đùi mình, quần áo đã bị cởi bỏ, đôi môi mang theo khí tức nóng bỏng liên tục trượt trên thân thể thiếu niên, “A…ha…” lúc Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy phân thân của thiếu niên, một cỗ khoái cảm không thể ức chế sôi trào trong cơ thể khiến thiếu niên rên rỉ, thấy hắn đã động tình, Đoan Mộc Thanh Lam chậm rãi đặt hắn xuống giường.

“Phụ hoàng, không…” Một tay của Đoan Mộc Thanh Lam khéo léo đi động trên thân thể thiếu niên, một tay kia bắt đầu dò xét tiến vào hậu huyệt, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa huyệt khẩu, tận lực giúp hắn thả lỏng, giúp hắn quên đi đau đớn đạt được đỉnh dục vọng. Đoan Mộc Thanh Lam lấy ra một bình nhỏ trơn cao trên đầu giường, mở nút lọ, dính thuốc mỡ vào ngón tay, đầu ngón tay to bắt đầu tiến vào hậu h, thong thả trừu động để đối phương thích ứng.

“Muốn ta tiến vào sao?” Bị tình dục chi phối, thanh âm của Đoan Mộc Thanh Lam trở nên khàn khàn, đầu lưỡi ướt át liếm trên người thiếu niên.

Khoái cảm khiến thiếu niên mơ hồ, sương mù bao phủ hai mắt, theo bản năng mà gật đầu.

“Ân…” Đoan Mộc Thanh Lam mở rộng hai chân thiếu niên, ngón tay chậm rãi xâm nhập trong cơ thể đối phương. Khi tiến nhập đủ sâu, hắn nhẹ nhàng rút ra, cứ như vậy nhiều lần, một ngón tay rồi hai ngón tay. Ngón tay tăng thêm, tốc độ trừu sáp cũng càng lúc càng nhanh. Đoan Mộc Dĩnh liên tục thở hổn hển, toàn thân khô nóng.

“Không… Ân…” Đoan Mộc Dĩnh ngửa đầu, tựa trên vai Đoan Mộc Thanh Lam. Ngón tay của Đoan Mộc Thanh Lam trong cơ thể thiếu niên, còn có bàn tay đang loạn động phân thân của hắn, trừu sáp, kích thích cường liệt khiến thiếu niên mất đi tâm trí.

“A! !” Thiếu niên phóng ra dục vọng bạch sắc trong tay Đoan Mộc Thanh Lam.

“Dĩnh nhi của trẫm, ngươi thật không tốt, chỉ lo vui vẻ, phụ hoàng làm sao bây giờ a?” Đoan Mộc Thanh Lam hôn lên môi thiếu niên, liếm lấy dịch thể tràn ra từ khóe miệng, sau đó tàn sát mọi ngóc ngách trong miệng thiếu niên, khiến thiếu niên bị khơi mào dục vọng lần thứ hai.

“A…” Đoan Mộc Thanh Lam đặt hai chân của thiếu niên trên vai, nâng cái mông của thiếu niên lên, đưa phân thân đã bị khơi mào từ lâu vào cơ thể hắn.

“Trẫm muốn ngươi không ly khai trẫm, vô luận là thân thể hay là tâm linh.” Nương theo luật động kịch liệt, Đoan Mộc Thanh Lam nói nhỏ bên tai thiếu niên. Thân trí của thiếu niên đã bắt đầu mê loạn, cảm giác khô nóng trong cơ thể không cách nào ức chế. Phảng phất thống khổ, lại phảng phất vui thích khoái lạc.

“Dĩnh nhi thực sự là bảo bối của phụ hoàng, ” Nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, “Phía dưới của ngươi quấn chặt trẫm như thế chặt.”

“Ngô. . . Không có. . . Nhi thần không có. . .” Đoan Mộc Dĩnh nói loạn.

Đoan Mộc Thanh Lam cười xấu xa, càng gia tăng luật động, thiếu chút nữa khiến Đoan Mộc Dĩnh ngất đi.

“Ô ——” Áp lực cùng khoái cảm khiến thiếu niên rơi lệ, thiếu niên phát giác mình khóc, liền cảm thấy giận, cắn lên vai đế vương một cái.

“Tê ——” Cam giác đau nhức khiến Đoan Mộc Thanh Lam hô lên một tiếng, Dĩnh nhi thật đúng là không ngoan mà.

Luật động trong cơ thể thiếu niên càng nhanh, hung mãnh đi vào, một chút lại một chút, kịch liệt trừu sáp không thể chống cự, khiến thiếu có camr giác lục phủ ngũ tạng của mình cũng bị chọc thủng.

“Ô. . . Ân. . . A. . .”

Bị Đoan Mộc Thanh Lam nắm chặt thắt lưng khiến Đoan Mộc Dĩnh vô pháp giãy, chỉ có thể chịu đựng, rõ ràng muốn rời ra nhưng rồi lại luyến tiếc, tự động đong đưa thắt lưng theo trừu sáp của nam nhân, cơ thể trắng nõn vì nhiễm tình dục mà ửng đỏ, Đoan Mộc Dĩnh bắt đầu cảm thấy mờ mịt, sau đó ngất đi….

——————————————-

Đoan Mộc Dĩnh cảm giác thân thể của mình phập phồng, ấm áp giống như được mẫu thân ôm ấp, Đoan Mộc Dĩnh mở mắt, Đoan Mộc Thanh Lam đang ôm hắn tắm rửa tại ôn tuyền, Đoan Mộc Thanh Lam ôn nhu như nước, nhẹ giọng nói bên tai hắn, “Ngươi vừa ngất đi, trẫm giúp ngươi rửa sạch thân thể.”

Đoan Mộc Dĩnh hơi mặt đỏ, thân thể hắn vô lực, đau nhức không ngớt, hắn lười động tay, thế nhưng hắn đầu óc vẫn còn tỉnh táo: “Phụ hoàng có biết tiên tri trong thiên hạ bắt nguồn từ đâu không?”

“Tiên trì bắt nguồn từ Tố Vân cung ở Tiên Minh sơn của Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ rất rõ Tố Vân cung, đây là nơi hắn muốn hủy diệt nhất, đại tiên tri Phi Nhiễm ở nơi này, tự cho mình là rất giỏi, có thể bao trùm thiên hạ, hừ, ta sẽ cho khiến những tiên tri như các ngươi hủy diệt trong tay ta.

“Tiên tri Dực Cánh của Vệ quốc là nhi tử của Phi Nhiễm.” Đoan Mộc Dĩnh ngồi trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, nheo lại con mắt giống như mèo nhỏ đang hưởng thụ.”Nhi thần phi thường căm hận tiên tri, nhi thần muốn hủy Tố Vân cung, khiến cho những kẻ tự cho mình là đúng, khiến cho tiên đoán của bọn họ đều bị hủy diệt.

Đoan Mộc Thanh Lam sủng nịch nhéo cái mũi của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này không giống với Phi Oánh thái hậu, dung mạo tương tự nhưng tính cách bất đồng, lúc ban đầu bị cái này hài tử hấp dẫn chính là đôi mắt sâu thẳm phảng phất sự không cảm lòng cùng giãy dụa thống khổ, khi đó nghĩ hắn đã gặp chuyện gì, tuổi còn nhỏ, mà trầm tĩnh như vậy, tâm sự của hắn đều dấu sau hình dáng nhỏ bé này, khiến mình có hứng thú tìm hiểu, vốn tưởng rằng sẽ là một trò chơi nhất thời, qua thời gian, đã không thể buông tay.

“Hủy diệt bọn họ làm gì, trẫm muốn bọn họ từ từ mà chết, trên đời này không cần tiên tri, trẫm tin tưởng chính mình.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, ra khỏi ôn tuyền, cầm lấy trường bào tơ lụa mà Thập Lục đã chuẩn bị phủ lên người Đoan Mộc Dĩnh, chính mình cũng phủ thêm trường bào, lấy khăn nhẹ nhàng lau khô tóc Đoan Mộc Dĩnh, dùng lược chải mái tóc dài mềm mượt của thiếu niên.

Đoan Mộc Dĩnh hưởng thụ sự chăm sóc của đế vương, trong lòng tràn đầy tư vị hạnh phúc, hạnh phúc sẽ được bao lâu hắn không biết. Nhưng hắn phải nắm chặt lúc này.

Hai người đã sạch sẽ, Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam ôm về tẩm cung. Đoan Mộc Dĩnh nằm xuống liền tiến nhập mộng đẹp, xem ra thực sự là mệt muốn chết rồi.

Đoan Mộc Thanh Lam không ngủ, hắn đang suy nghĩ kiếp trước của Dĩnh nhi là Trình Thu Bình, hắn hàm oan mà chết, tất nhiên muốn báo thù. Trình Thu Bình không bỏ xuống được kiếp trước, ta sẽ giúp ngươi báo thù.

Đoan Mộc Thanh Lam đi tới cửa vung tay lên, bóng người chợt lóe, một người hắc y nhân quỳ trên mặt đất, Đoan Mộc Thanh Lam phân phó nói, “Đi Lương quốc điều tra cái chết của tướng quân Trình Thu Bình, hắn có bao nhiêu kẻ thù.”

“Tuân chỉ.” Hắc y nhân vừa dứt lời bóng người đã tiêu thất, giống như là chưa từng xuất hiện.

Đoan Mộc Thanh Lam trở về giường, ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, cảm thấy mỹ mãn đi vào giấc ngủ.

——————————————————

Trận tuyết lớn nương theo gió bắn báo hiệu mùa đông bắt đầu, trên mặt đất trắng xoá, tuyết rơi một ngày một đêm không ngừng, tuyết đọng rất dày. Đoan Mộc Dĩnh mặc áo ấm áp, áo khoác da cừu, hắn mở cây dù, hắn muốn sau khi tuyết ngừng sẽ ra ngoài chơi. Đoan Mộc Dĩnh đi về phía phụ thân cùng mẫu thân của mình nói một tiếng, hắn muốn đi ra ngoài ngoạn. Quý quý phi chỉ dặn hắn phải cẩn thận, cho dù là hoàng tử cũng phải mang ngọc bài mới có thể ra vào hoàng cung, cho dù muốn cũng không ngăn được hắn. Hắn hướng phụ thân nói một tiếng muốn ra ngoài, Đoan Mộc Thanh Lam lập đẩy tấu chương sang cho thái tử, nói một câu: “Giúp trẫm phê duyệt, không hiểu thì ở một bên, khi trở về trẫm sẽ xem.”

Thái tử Đoan Mộc Phi biết phụ thân đối xử với đệ đệ này không giống các hoàng tử khác, quan hệ của bọn họ, tong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng không thể nói. Nhưng mà nhiều tấu chương như thế, phải mất bao lâu mới phê duyệt xong. Đoan Mộc Phi đối mặt với một bàn đầy tấu chương, mặt hơi co quắp, phụ hoàng càng ngày càng tùy hứng. (Tội nghịp Phi ca quá ~)

Phủ thêm áo choàng, Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh rời đi, bước chầm chậm trên đường Cẩm Vân thành. Đoan Mộc Dĩnh phát hiện Cẩm Vân thành phồn hoa náo nhiệt hơn lúc trước, trên đường có rất nhiều ngoại tộc, có thư sinh võ sĩ thương nhân, đủ loại người xuất hiện tại Cẩm Vân thành, đông như trẩy hội.

“Cha, đây là do người chiêu mộ tài năng nên những người này mới tìm đến đây, thật thông cảm cho Trầm Luyện cùng ngũ ca, những người này hỗn tạp như vậy, bọn họ chủ quản an bình của Cẩm Vân thành, không biết hoàng thúc phân công công việc cho họ thế nào.” Đoan Mộc Dĩnh vừa nói, vừa nghĩ lại ngày hôm qua Đoan Mộc Tuyết về nhà, đôi mắt oán giận, nói muốn làm một Vương gia nhàn tản, không bao giờ quản việc gì nữa, mệt chết. Có thể thấy được thời gian này hắn phải gánh vác nhiều trọng trách.

“Trầm tướng quân cũng nói cho cha, con hắn về nhà oán giận cha cho bọn hắn quá nhiều phiền toái, chiêu mộ nhân tài khiến nhiều người tới đưa tới, có đủ mọi loại người, bọn họ luôn luôn phải phòng bị những người này.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, nhớ tới biểu tình của Trầm Thanh Dung, trong lòng cảm thấy thực buồn cười. Lúc bé Lão ngũ cùng Trầm Luyện rất thân nhau, không biết vì sao bọn họ lại bắt đầu đối lập, cái gì cũng tranh giành với nhau, khiến cho cha mẹ cũng đau đầu.”Ngũ ca ngươi có tâm tính của tiểu hài tử, thích tác quái.”

“Ngũ ca rất có tài năng, chỉ là trời sinh tính lười biếng, phụ hoàng phải rèn đúc hắn thật tốt.” Nhãn tình của Đoan Mộc Dĩnh trát trát ý xấu, lão ngũ ở trong cung rùng mình hắt xì một cái.

Đoan Mộc Thanh Lam cười to sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, ngươi là phôi hài tử.

“Ngũ ca ngươi mà biết ngươi nói như vậy, còn không tức giận đến hộc máu.” Hai người vừa đi vừa nói cười, thưởng thức cảnh tuyết xung quanh.

Khuôn mặt tươi cười của Đoan Mộc Dĩnh vì rét kajnh mà đỏ bừng, hắn muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một hồi. Đoan Mộc Thanh Lam nhỏ giọng hỏi Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi đã từng đi qua Phương Viên Kỳ Uyển.”

“Chưa từng đi qua.” Đoan Mộc Dĩnh đáp


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .